Những sáng sớm rét ngọt, quàng thêm một tấm khăn, bước chân ra phố, một làn sương bảng lảng trên con đường còn vắng người qua lại. Hơi nước, làn gió, lá cây, ngọn cỏ tỏa ra hương thơm tinh khiết, làm lòng người chùng lại. Quanh Hồ Gươm, những bàn tay đan nhau nhẹ nhàng dạo bước trong gió lạnh, cảm nhận tình yêu thương như nồng ấm hơn.
Đông sang mang lạnh đến. Người Hà Nội đón đông bằng rất nhiều vẻ. Những thanh nữ như đợi ngày này đã lâu, vội vã diện bộ cánh của thời trang đông. Quán trà chén cũng đông khách, những chiếc ghế con đã xích lại gần nhau hơn, rì rầm trò chuyện. Quán bánh trôi tàu đã mở lại, mùi gừng ngào mật thơm ngọt. Mùi bánh rán, mùi ngô nướng cũng không ngừng mời gọi. Nhìn khói bay nghi ngút bên nồi lẩu nóng phố Phùng Hưng, bên bát bánh đúc nóng phố Lê Ngọc Hân…, ta chẳng còn e ngại mùa đông nữa.
Ảnh minh họa nguồn internet
Mùa đông Hà Nội có nhiều thứ hay ho, từ thời tiết, ẩm thực đến cả những loài hoa cũng đều có sự thú vị rất riêng.
Trong cái lạnh se sắt đầu đông, bắt gặp trên đường phố sắc tím của lưu ly trên những gánh hàng hoa từ ngoại ô vào phố, thấy lòng như nhẹ lại. Những bó cúc vàng rực rỡ như nắng bên những ôm cúc họa mi nhỏ nhắn tinh khôi đã làm nên một nét đẹp đặc trưng riêng của mùa đông Hà Nội.
Ảnh minh họa nguồn internet
Còn gì thú hơn là sáng sớm trong hiên quán cà phê góc phố, lặng lẽ tận hưởng một thoáng đông. Rét ngọt, nắng hanh hay căm căm mưa bụi, mỗi cây bàng ở đây đều mang một tâm sự kín thầm, không biết chia sẻ cùng ai nên trút vào những chiếc lá đỏ. Ngắm những cây bàng khẳng khiu, trụi lá lại nhớ đến những câu thơ trong “Em ơi! Hà Nội phố” của nhà thơ Phan Vũ:
“Một tháng Chạp,
Cây bàng mồ côi mùa đông,
Nóc phố mồ côi, mùa đông,
Mảnh trăng mồ côi, mùa đông”...
Tiết trời đông Hà Nội dễ buồn và dễ nhớ, xao xác tận đáy lòng. Có người sống cả bốn mùa Hà Nội mà luôn mang trong lòng nỗi nhớ mùa đông. Nhớ một bàn tay đã ủ ấm bàn tay lúc gió chuyển mùa, nhớ chiếc lá cuối cùng níu mong được ở lại với cây, nhớ gương mặt người thiếu nữ hồng lên trong gió rét, đi dưới tán bàng trơ trụi đang cố cháy lên một ngọn lá cuối cùng...
Ảnh minh họa nguồn internet
Trong ngổn ngang của ký ức, chợt nhớ những năm xưa khi đợt gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, ấy là lúc mẹ mang ra chăn ấm, áo lạnh được bọc gói cất kĩ trong tủ. Gian nhà nhỏ sực lên mùi băng phiến. Lũ trẻ xúng xính trong tấm áo còn ủ mùi thơm, tung tăng khắp khu tập thể... Càng nhớ, càng thêm trân trọng tấm lòng của những người đứng ra quyên góp từng tấm chăn, từng manh áo ấm để gửi tặng cho đồng bào ở vùng khó khăn, ngập lụt hiện nay.
Mùa đông giá lạnh làm cho ta thấy rõ hơn những khoảng trống quanh mình, cho ta hiểu sâu sắc hơn giá trị của lòng người chan hòa trao nhau tình thân ái và trân trọng những tấm lòng không quản ngại khó khăn để mang lửa ấm đến với cộng đồng.