Chia sẻ yêu thương cùng nhau vượt qua khó khăn
Người vợ mù đẩy chiếc xe lăn
Chồng tàn tật ngồi trên cầm lái
Trời se lạnh mà lưng còng ướt đẫm
Họ đi đâu giữa phố vắng người thưa
Manh áo mỏng đôi chân trần lê bước
Đẩy xe đi mà chưa biết về đâu
Bụng đã đói và tay run gối mỏi
Bẻ gói mì nhai trệu trạo cầm hơi.
Thấy phía trước có phát quà từ thiện
Họ ngập ngừng đang suy tính đắn đo
Anh chủ hiệu ân cần ra mời đón
Giúp đẩy xe đỗ trước thùng quà.
Rồi cẩn thận phát khẩu trang nước rửa
Người vợ mù dòng nước mắt trào tuôn
Tay run run nhận gói quà tình nghĩa
Nói thì thầm qua những lớp khẩu trang
Tôi lắng tai chỉ nghe rõ cảm ơn
Bà cúi xuống tay gạt dòng nước mắt
Nỗi cảm thông thương mảnh đời đau khổ
Ôi nghẹn lòng khóe mắt thấy cay cay
Chị chủ hàng nâng quà cả hai tay
Trao bằng cả tình thương vô bờ bến
Trong phút giây người trao và người nhận
Một ánh nhìn trang trọng sáng long lanh
Ở phía sau những mảng đời khó nhọc
Nở nụ cười gói gọn cả niềm tin
Chờ đến lượt không vội vàng xô đẩy
Vì trưa nay chắc ấm bụng rồi đây
Những gói mì, chai dầu ăn bột ngọt
Gạo trắng trong thơm thảo lúc khó khăn
Kia đứa bé nhận quà cười tít mắt
Cháu cảm ơn nay chắc được bữa no
Ánh nắng trưa chợt bừng trên đường phố
Tôi thấy đời trong sáng đẹp giấc mơ
Giữa đại dịch cách li toàn thành phố
Một tấm lòng chia vợi những gian truân
Tự hào thay những con người Đất Thép
Bản hùng ca thời chiến tranh khốc liệt
Nay viết bằng những ngọn lửa yêu thương
Thắp sáng lên những tình người nồng thắm
Giữa đại dịch sao thấy mình say đắm
Tình quê hương chung thủy ngọt ngào
Tôi thầm hát điệu then mùa xuân đến
Đệ nhất xứ trà ta gửi trọn trang thơ.
Thái Nguyên, 08/04/2020
XIN MỌI NGƯỜI HÃY CHIA SẺ YÊU THƯƠNG ĐỂ CHIẾN THẮNG COVID-19!